Từ Sài Gòn đi Sapa , đầu tiên phải bay ra Hà Nội . Từ Hà Nội đi tàu hỏa lên Lào Cai , từ Lào Cai lại đi ô tô lên Sapa . Trong chuyến đi Sapa hồi tháng năm vừa rồi, chặng đường đến Lào Cai vậy mà có nhiều kỷ niệm vui . Đầu tiên tôi được biết thế nào là "nhảy tàu" ở Vĩnh Phúc . Chuyến ô tô từ sân bay Gia Lâm đi Vĩnh Phúc cứ chạy rề rề . Khi nhóm chúng tôi vừa kéo hành lý lếch thếch vào ga Vĩnh Phúc trong bóng đêm lù mù , tiếng còi tàu đã rúc bên tai rồi một đoàn tàu sầm sập chạy tới . Không kịp thở , mọi người xách hành lý nhảy phóc lên tàu , chưa kịp hoàn hồn tàu lại rầm rập chạy tiếp . Qua một đêm "lắc lư con tàu đi" không cách gì chợp mắt , Lào Cai đón chúng tôi trong ánh đèn sân ga vàng vọt
Bận quay về , chúng tôi đã có một buổi sáng thuê chiếc xe kiểu tuk tuk đi dạo một vòng phố núi Lào Cai . Xe dừng ở cửa khẩu sang Trung Quốc cho cả bọn ngó ngó. (Trong tour lẻ ra buổi sáng sẽ đi qua một tỉnh biên giới củaTrung Quốc , nhưng cả nhóm... không thèm chơi ) . Sau đó vô chợ Cốc Lếu xem bán đủ các món hàng , đa số của TQ nên cũng ... không thèm mua . Nhưng phải công nhận là giá cả ở đây rất mềm .
Nghe lời dụ dỗ của tên "guide" , cả nhóm đi ăn món đặc sản Thắng Cố. Ăn thử cho biết chớ không thấy mạnh miệng . Đó là món lẫu thịt ngựa (giống lẫu dê vậy đó ) . Chủ quán là một cán bộ về hưu , trên bức tường của quán treo đầy bằng khen . Trong khi chúng tôi ăn , ông chủ quán ngồi rít thuốc lào và luôn miệng hỏi thăm chúng tôi ăn có ngon không . Dẫu sao tôi luôn thích các chuyến đi với những hình ảnh và con người cùng những đặc điểm riêng như vậy ...